I just finished reading another book on biology. What is left behind, as always, is "Amazing."
Life is so amazing...
I just finished reading another book on biology. What is left behind, as always, is "Amazing."
Life is so amazing...
"Ars moriendi is the ars vivendi: The art of dying is the art of living."
Ai cũng phải chết.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến cái chết, trong mình luôn có một cảm giác tiếc nuối, bất lực trước số phận, và thoáng qua cái mong ước "khoa học sẽ tìm ra phương pháp để kéo dài tuổi thọ lên 120, thậm chí 150 tuổi trong thời gian mình còn sống..."
Được sống, là một điều kỳ diệu.
Phải mất đi điều kỳ diệu ấy, thật không cam tâm.
Nhưng đọc How We Die của Sherwin B. Nuland, mình không còn cảm giác tiếc nuối nữa, ý nghĩ về cái chết cũng nhẹ nhàng hơn, nhất là khi đọc xong những dòng cuối của sách.
Suy cho cùng, ta chết đi, là ta mang lại sự sống mới, như cách ta đã được sinh ra...
"There is a ripeness of time for death, regarding others as well as ourselves, when it is reasonable we should drop off, and make room for another growth. When we have lived our generation out, we should not wish to encroach on another."
"Give place to others, as others have given place to you."
"Mankind, for all its unique gifts, is just as much a part of the ecosystem as is any other zoologic or botanical form, and nature does not distinguish. We die so that the world may continue to live. We have been given the miracle of life because trillions upon trillions of living things have prepared the way for us and then have died—in a sense, for us. We die, in ture, so that others may live. The tragedy of a single individual becomes, in the balance of natural things, the triumph of onging life."
"All of this makes more precious each hour of those we have been given; it demands that life must be useful and rewarding."
"The dignity that we seek in dying must be found in the dignity with which we have lived our lives. Ars moriendi is the ars vivendi: The art of dying is the art of living. The honesty and grace of the years of life that are ending is the real measure of how we die. It is not in the last weeks or days that we compose the message that will be remembered, but in all the decades that preceded them. Who has lived in dignity, dies in dignity."
(Excerpts from an Elsevier post written by Lesley Thompson, Ph.D
Full post: https://www.elsevier.com/connect/when-being-wrong-is-a-good-thing-for-science)
"We often think of science as a fixed truth or a guaranteed fact. But it’s not.
... Science is and always has been an iterative process. Facts held true today — such as the Earth being round or just another planet at the edge of a quite ordinary galaxy in a small part of the universe — would have once been thought of as ridiculous, so accepted was the scientific view back then.
... the answer is not to hide away from the fact that science and scientists can be fallible but to celebrate it — and explain why."
“Science can never solve one problem without raising ten more.” - George Bernard Shaw.
... When finding faults or questioning research, we often find new areas to explore and new reasons to keep looking. With so many truths across disciplines yet to be unlocked, we cannot hope to unearth these mysteries without making mistakes or reaching unintended outcomes."
My takeaway:
Be bold, and don't be afraid of being wrong!
The quote that I am obsessed with
“Most people say that it is the intellect which makes a great scientist. They are wrong: it is character.”
Advice to "How to be a good scientist"
“The only way to escape the corruptible effect of praise is to go on working.”
“The only source of knowledge is experience.”
“Imagination is the highest form of research.”
“A clever person solves a problem. A wise person avoids it.”
Advice to "How to be a good human"
“I speak to everyone in the same way, whether he is the garbage man or the president of the university.”
“Whoever is careless with the truth in small matters cannot be trusted with important matters.”
“Never do anything against conscience, even if the state demands it.”
Great Things Take Time. Be Curious. Stay Hungry. :)
Curiosity and Passion: Curiosity, not ambition, should drive scientific exploration. It’s self-validating and more sustainable. Passion is great, but curiosity goes deeper and leads to resiliency.
Imposter Syndrome: It’s a normal feeling of inadequacy that can be managed through understanding and acceptance. Even Nobel laureates suffer from it.
Value of Patience: Science, like art, should be done for its own sake, not for accolades.
Soft Skills: Successful physicists have excellent communication skills and emotional intelligence. They recognize that physics is a human endeavor.
Perseverance: Real winners never give up. They’re tenacious and insatiable.
Criticism and Bias: Being data-led helps avoid confirmation bias. Criticism should be expected and can be motivational.
Learning from Failure: Succeeding is not the goal of an experiment. Learning is. It’s important to admit when you’re wrong.
Teamwork: Accept what you can’t do and use your team to fill in the gaps. Collaboration, not credit, should be the goal.
Risk-taking: Take bigger risks and try out new ideas.
Maintaining Curiosity: The educational system often dampens curiosity. Maintaining it is key to achieving big rewards.
Humility: No matter what you’ve achieved, your best days lie ahead. Even Nobel laureates are ordinary people facing the same insecurities and challenges we all face.
Đây là trang blog (mới) của Vũ Nguyễn.
Hôm rồi lang thang trên mạng, vô tình lướt phải blog của Sam Altman (CEO nổi tiếng của OpenAI) trên nền tảng blogging posthevan này.
Tò mò tìm hiểu thêm một chút, mình không mất nhiều thời gian để quyết định sẽ thử viết blog ở đây từ hôm nay (2024-3-24). Mình bị cuốn vào sự đơn giản của Posthevan, đơn cử như:
- Giao diện tối giản, dễ dùng.
- Có thể post nhanh chóng bằng cách gửi email.
- Dùng một năm trở lên thì trang blog sẽ tồn tại vĩnh viễn (theo như cam kết của người sáng lập).
Sau một vài năm thử viết blog trên một số nền tảng khác nhau (Wordpress, Hostinger), mình nhận thấy điều khó nhất của viết blog là duy trì đăng bài – một công việc đòi hỏi nhiều công đoạn.
Với posthevan, khi số công đoạn cần thiết để đăng bài là tối thiểu, hy vọng mình sẽ duy trì được việc blogging thường xuyên hơn.
---
Ở post đầu tiên này, mình muốn đề cập đến một suy nghĩ gần đây: Cả Đời Hạnh Phúc.
Đa số mọi người đều theo đổi một cuộc sống hạnh phúc. Mình cũng vậy.
Để có cuộc sống hạnh phúc, chúng ta thường cố gắng mỗi ngày để theo đuổi những mục tiêu của cuộc đời: công việc tốt, địa vị xã hội tốt, có một gia đình đầm ấm, vợ đẹp con ngoan...
Những điều kể trên không sai, chỉ là chúng tương đối lớn lao, sẽ thường đòi hỏi nhiều thời gian và công sức bỏ ra mà chưa chắc ai cũng đạt được (hoặc chỉ đạt được một phần).
Tuần rồi, mình bắt đầu tập trở lại thói quen ngủ thật sớm – Lên giường lúc 8 giờ tối, cách ly với các thiết bị điện tử, đọc vài trang sách sao cho 9 giờ là bắt đầu vào giấc ngủ.
Mục tiêu là: sáng dậy trước 5 giờ để có mặt làm việc ở phòng nghiên cứu từ 6 hoặc 6 giờ 30 sáng.
Kết quả là, nhờ dậy sớm (nhưng vẫn ngủ đủ giấc):
- Mình có được 3 giờ bắt đầu ngày mới với đầu óc vô cùng minh mẫn
- Đó cũng là 3 giờ yên tĩnh, tâm trí không bị quấy nhiễu bởi bất cứ thứ gì (tiếng xe cộ ngoài đường, các email trong công việc, người A hỏi cái này người B nhờ cái kia...)
- 9 giờ sáng, khi mọi người đến viện và bắt đầu mở máy tính ra check email, mình đã hoàn thành được 1/3 công việc trong ngày.
- 5 giờ chiều, mình thấy một ngày trôi qua thật đẹp, công việc hiệu quả, và thoải mái đi về mà không có cảm giác "phải cố gắng hơn nữa".
Cũng là 3 giờ làm việc, nhưng làm trước khi mọi người đến (buổi sáng) và sau khi mọi người ra về (buổi tối), cho mình cảm giác trái ngược hoàn toàn. Một bên là cảm giác vui vẻ thoải mái, tự hào vì chiến thắng bản thân, một bên là cảm giác áp lực, khá mệt nếu về nhà thật trễ.
Mình thấy hạnh phúc hơn nhờ ngủ sớm, dậy sớm, và làm việc từ sớm.
Về đến nhà tầm 6 giờ, ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, mình vui vẻ kết thúc một ngày bằng việc lên giường ngủ sớm!
Mình gọi đó là Một Ngày Hạnh Phúc.
Vậy, một ngày hạnh phúc nêu trên có liên quan gì đến Cả Đời Hạnh Phúc?
Sau một tuần ngày nào cũng ngủ sớm, dậy sớm, mình chợt nghĩ:
Đời người, dù dài hay ngắn, thì cũng đều là tập hợp của những ngày 24 giờ không hơn không kém.
Đời hạnh phúc nhiều hay ít, suy cho cùng, là được tính bởi số ngày hạnh phúc nhiều hay ít.
Vậy nên, để có một đời hạnh phúc, cách tốt nhất là cố gắng để mỗi ngày đều hạnh phúc.
Mà để có mỗi ngày hạnh phúc, thì cách tốt nhất, và dễ nhất (tốn ít năng lượng nhất), là xây dựng Những Thói Quen Hạnh Phúc.
Như:
- Ngủ sớm dậy sớm
- Vận động (thể dục thể thao thì càng tốt), ăn uống điều độ
- Vui vẻ với mọi người
- Làm những công việc mình thích (và có giá trị cho người khác)
Mình nói dễ, là bởi thói quen thì chỉ khó lúc ban đầu. Khi đã hình thành được thói quen rồi, nó sẽ vào chế độ tự động, ta sẽ thực hiện nó mà không còn suy nghĩ.
Nói ví von thì thói quen hạnh phúc cũng giống như bỏ tiền đầu tư để có thu nhập thụ động vậy.
Vậy đấy, bí kíp mới để có cả đời hạnh phúc của mình đấy! Đơn giản quá mà phải không?
:)